Chương 10: Rạn nứt

Nhiệt độ bắt đầu giảm xuống.
Buổi sáng trở nên lạnh buốt.
Chúng tôi càng ngày càng bán được nhiều bánh mì hơn.
Chúng tôi phải dậy sớm hơn và làm việc nhiều hơn.
Người phải làm việc nhiều nhất là anh. Tôi và Kim bắt đầu lười dần đều theo sự giảm dần của nhiệt độ. Vậy là anh phải làm nhiệm vụ mua nguyên liệu và đi giao bánh.
Một ngày, khi chúng tôi xong việc thì cũng gần trưa, nhìn anh có vẻ rất đói và mệt.
Anh chưa bao giờ kêu ca dù chỉ một câu.
   Không chỉ trong công việc, cả những lúc đi chơi, tôi cũng khiến anh phải khổ sở như vậy. Tôi gọi anh về chỗ tôi dù tôi chả cần đi đâu cả, tôi giả bộ giận dỗi nếu anh về muộn và bắt anh phải cùng tôi đi mua sắm dù tôi không thích.
Tôi rất hạnh phúc...
     ... vì tôi ở thứ tự ưu tiên hàng đầu của anh.
Một lần, chúng tôi đang ăn bánh đa trộn ngoài quán thì anh phải đi giao vài hộp kem đánh răng Amway cho khách. Anh để tôi ngồi đó và đi giao hàng. Tôi phải ngồi một mình chờ anh.
   Anh quay  lại, thấy phần của tôi vẫn còn nguyên và hiểu ngay.
   Từ đó trở đi, anh không nghe điện thoại khi đang đi chơi với tôi nữa.
  Một lần, anh ngồi đợi tôi hơn hai tiếng đồng hồ, ở ngoài tòa nhà tôi dạy gia sư.
  Một lần, anh ngồi đợi tôi hơn hai tiếng đồng hồ, ở ngoài tòa nhà tôi dạy gia sư
Anh bảo tối hôm đó anh không có việc gì và muốn chờ tôi.
Lúc tôi ra đến cửa, anh vẫn đứng như thế trong gió rét, nở nụ cười rất tươi khi nhìn thấy tôi.
Tôi đến gần anh.
Nhắm mắt lại.
Và ôm anh...


Nhưng ...
   ... càng yêu anh, tôi càng ghét công việc Amway của anh và "người thấp". bạn của anh.

    Khi tôi gọi điện cho anh lúc anh đi "làm Amway", tôi sẽ phải đợi đến khi anh xong việc. Và không có ngày nào đi chơi cùng anh mà anh không nhắc đến hai chữ "Amway" bất kể chúng tôi nói chuyện về đề tài gì.

   "Anh thực sự yêu thích Amway lắm à?" Tôi hỏi anh.
"Ừ. Sao thế em?"
"Không sao cả. Chỉ là anh đừng bắt em tham gia Amway cùng anh nhé."
"Anh chỉ muốn em trưởng thành và sống hạnh phúc hơn."
"Cuộc sống em bây giờ tệ đến thế sao?"
"Đúng. Nhưng anh sẽ thay đổi nó."
Còn về "người thấp', tôi không cần phải nói thêm gì. Tôi ghét anh ta từ lần đầu gặp mặt, câu hỏi "bao nhiêu bạn trai" làm tôi nhớ lại những vết thương cũ tôi cố quên đi.

  "Này anh, anh nói cho em nghe đi."
Tôi hỏi anh một lần chúng tôi đi chơi trong khu mua sắm.
"Nói cho em nghe nếu anh không biết đến Amway thì anh sẽ làm nghề gì?"

"Giáo viên."
Giáo viên? Tôi cố gắng tưởng tượng xem anh đứng trên bục giảng trông như thế nào.
"Anh sẽ là giáo viên ngố nhất trên đời. Mặt anh chẳng dọa được ai đâu, kể cả các cháu mẫu giáo."
"Anh sẽ dạy học tốt. Bố mẹ anh đều là giáo viên. Anh cũng dạy học vài lần rồi."

Rồi anh nhận ra mức độ chăm chú của tôi.

"Nhưng không nói về chuyện giáo viên nữa. Anh đã làm kinh doanh mạng từ ngày lên thành phố này và đã gắn bó với Amway rồi."

   "Em chỉ muốn quan tâm đến anh. Công việc của anh rất vất vả, em thấy anh gầy đi và em cũng kiểm tra cả ví anh nữa."

Nỗi buồn bắt đầu xâm chiếm tôi.
"Anh không bao giờ bảo công việc Amway dễ dàng. Nhưng việc bán đồ ăn của em và Kim cũng vất vả mà. Nhưng tất cả chúng ta đều vui khi làm việc, đúng không?"
"Việc đó ... khác. Với lại em và Kim sẽ ngừng bán từ ngày mai."
"Tại sao?"
"Bọn em mệt lắm rồi. Làm xong việc Kim ngủ đến tận chiều mới dậy. Phòng em bắt đầu nhiều mùi thức ăn quá. Mọi người không chịu được."
"Tiếc thật. Anh thích công việc đó."

Tôi chuyển lại đề tài cũ.
"...vậy nếu anh là giáo viên, anh không phải đi lại nhiều nữa. Anh sẽ có nhiều bạn tốt bởi anh ở trong môi trường sư phạm."

"Ý em là 'người thấp' không phải là bạn tốt à?"
Anh biết cách tôi đặt biệt danh cho bạn thân của anh.
Tôi cúi mắt xuống.
"Em... không thích anh ấy."
"Nhiều lúc anh cũng không thích. Đặc biệt là câu hỏi đó. Có những lúc anh và anh ấy mâu thuẫn với nhau. Nhưng anh ấy giúp đỡ anh rất  nhiều từ lúc anh mới làm Amway. Anh ấy là upline của anh. Bảo trợ trực tiếp của anh."
"Nghĩa là sao ạ?"
"Nghĩa là anh không thể thành công được nếu không có anh ấy giúp. Hơn nữa, anh ấy là người rất nghĩa hiệp và hào phóng. Rồi em sẽ thấy."
"Nếu thế tại sao anh cao đeo kính đi cùng anh ấy có vẻ khổ sở như thế?"
"Luân à?"
"Vâng."
"Anh Luân đó cũng là một trong những downline của anh ấy. Anh bảo rồi mà. Công việc của bọn anh đang gặp khó khăn."
"Em không muốn anh gặp khó khắn." Giọng tôi nghẹn lại.
"Em quan tâm đến anh vậy sao?"
"Vâng."
"Cám ơn em."
*********
Độc giả yêu quý, hãy chuẩn bị tinh thần để đọc phần cuối của chương 10, phần kết thúc một phần ba câu chuyện và thay đổi hoàn toàn số phận cũng như chuyện tình cảm của hai nhân vật chính!!!!!!
*********

Và điện thoại của anh reo lên.
Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến liền.

   "Người thấp" luôn gọi đến đúng lúc chúng tôi đang nói chuyện. Anh tắt chuông đi ngay lập tức. Trong hai giờ sau, có hơn ba bốn chục cuộc gọi nữa.
   "Đưa điện thoại cho em."
Lúc đó tôi chịu hết nổi rồi.
Anh đưa điện thoại cho tôi. Tôi nghe máy.

"Alô."
"Người thấp" nhận ra giọng tôi ngay.
"Alô, nó đâu rồi?"
Giọng "người thấp" có vẻ rất giận dữ.
"Anh ấy không có ở đây. Anh gọi lại sau nhé."
" *&%)*! ĐƯA ĐIỆN THOẠI %(#@(*#@ CHO NÓ NGAY!
Tôi tắt máy ngay lập tức.
Anh nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng của tôi. Anh hỏi:
   "Anh ấy nói gì thế?"

"Anh ấy chửi bậy trong điện thoại."
"Hả? Anh ấy dám làm thế à?"
Tôi bắt đầu nhăn nhó chực khóc.
"Này. Anh xin lỗi. Đáng lẽ anh không nên đưa điện thoại cho em."

Anh im lặng suốt cả buổi tối còn lại. Cuối cùng, khi anh đưa tôi trở về lại trường, anh tuyên bố với tôi:
"Vậy là đủ rồi. Anh sẽ không làm việc cùng anh ấy nữa."
"Anh nói sao cơ?"
"Anh nói anh sẽ không làm việc cùng anh ấy nữa."

   Trong phút chốc, một viễn cảnh hiện lên trong đầu tôi: không còn 'người thấp' nữa, anh thành giáo viên, bố mẹ tôi luôn thích nghề giáo viên, khi tôi ra trường, anh đến xin phép bố mẹ tôi cho chúng tôi lấy nhay và...

   Điều đó có thể thành sự thật. Bây giờ là cơ hội ngàn năm có một của tôi. Tôi chỉ cần cố thêm một chút nữa...

   "Đúng rồi. Anh có thể đổi nghề. Ngay cả Kim cũng bảo với em nếu anh tiếp tục thế này anh sẽ quá nghèo, không đủ tiền để có thể lo cho em. Bạn ấy bảo em không ..."
"BẠN EM BẢO ANH QUÁ NGHÈO KHÔNG LO ĐƯỢC CHO EM ???"

Lần đầu tiên tôi nghe anh quát to đến thế. Tại sao đàn ông không kiểm soát được volume mỗi khi nhắc đến vấn đề tài chính nhỉ?
   "Em cũng không chắc nữa. Em ... ý Kim là..."


"Đủ rồi. Từ giờ trở đi, anh sẽ làm công việc Amway của anh MỘT MÌNH."


Chương 9: Mùa đông kéo về


Công việc mới và bạn trai mới thật tuyệt.

  Mỗi ngày anh đến khua tôi dậy vào lúc sáu giờ sáng, chở tôi đi mua nguyên liệu và quay về phòng.
   Vài ngày sau đó, buổi sáng sớm bắt đầu có giá lạnh, tôi không biết tôi và Kim có thể dậy được không nếu anh không đến gọi chúng tôi dậy.

   Bời vì anh làm nhiệm vụ lái xe nên đến lúc anh mang mọi thứ về đến phòng tôi thì tôi vẫn còn ngáp. Lúc đó Kim đã chuẩn bị xong xuôi và chúng tôi bắt đầu nấu nướng. Anh và Kim cũng dần dần nói chuyện thoải mái hơn.
   Vài hôm sau khi nấu nướng, anh phải làm hết việc đi giao bánh. Và nếu hôm nào còn thừa bánh, anh cầm hết đi và mang tiền về vào buổi chiều, anh bảo anh bắt "mấy thằng bạn" mua hết.
   Anh trở thành tài xế riêng của tôi. Anh đi xe của tôi sau khi xong việc và khi tôi cần đi đâu, tôi chỉ cần gọi điện cho anh quay về.
  Mỗi lần anh lái xe, tôi lại ngồi đằng sau và ôm anh thật chặt. Cảm giác ấm áp như lúc cuộn tròn trong chăn.

   Chỉ có một điều duy nhất làm tôi thắc mắc; ba ngày sau đó anh vẫn chưa thay quần áo.

Một buổi tối, trên đường đi dạy gia sư, tôi bắt đầu tra hỏi anh:
"Anh định bao giờ mới thay quần áo đấy?"
"Anh sẽ thay khi nào anh có điều kiện để ... tắm."
"Nhà tắm chỗ phòng trọ của anh bị làm sao à?"

Anh lưỡng lự vài phút. Cuối cùng anh cũng thú nhận.
"Anh bây giờ vô gia cư."

"Anh..."
   "Buổi sáng sau khi chúng ta ngủ dậy, anh bảo em đi ra trước và anh dắt xe ra sau, nhớ không? Anh vừa dắt xe ra thì bác chủ nhà chặn anh lại. Bác ấy từ trước đến giờ vẫn quý anh. Nhưng đêm hôm đó bác ấy nghe thấy tiếng động của anh em mình."
   "Em xin lỗi."
   "Không cần xin lỗi. Bấc ấy nói nào là nam nữ muốn ở chỗ bác ấy phải có đăng kí kết hôn, nào là chỗ bác ấy không phải là khách sạn ..."

Tôi thở dài.

   "Anh không muốn nghe bất kì ai nói xấu hay kể cả nghĩ không tốt về em. Trưa hôm đó, anh về mang hết đồ đi. Cũng chả có gì ngoài ít quần áo và đống hàng Amway chưa bán hết."
"Mình làm bác chủ nhà đau đầu rồi. Tội nghiệp bác ấy."

Có điều tôi chưa biết lúc đó; bác chủ nhà chỉ là nạn nhân đầu tiên của chúng tôi, chúng tôi chuẩn bị làm cho rất nhiều người khác lo lắng và phát điên lên.
"Đừng để ý. Dù sao anh cũng chả thích ở đó lắm."
"Vậy bây giờ tối anh ngủ đâu?"
"Nhà bạn cũ của anh. Đáng lẽ anh phải đi cùng anh ấy về nhà và thăm mẹ anh ấy luôn. Nhưng nhà anh ấy ở xa quá, buổi sáng anh sẽ không đến giúp em bán bánh được."

   Anh nhắc đến "người thấp". Có vẻ tình bạn của họ rất khăng khít.
"Anh có nhiều bạn lắm phải không?"
"Tất nhiên rồi. Trước khi anh ở cùng anh ấy, anh ở cùng một nhóm bốn người. Bọn anh gọi vui là 'Bộ Tứ'. Cả 'Bộ Tứ' lúc đó đều tham gia Amway. Bọn anh đã làm nhiều chuyện động trời ..."

Tôi tròn mắt nhìn anh.
"Tất nhiên là ở trong Amway. Bọn anh đã ... vân vân ... vân vân ..."
Tôi không để ý tiếp nữa.

Vậy là chỉ sau một tuần ngắn ngủi quen nhau, tôi đã biến anh thành kẻ vô gia cư.
Chả mấy, tôi sẽ làm anh sạt nghiệp.
Và mất hết bạn bè.
Sớm thôi...

**********
Tên chương là "mượn tạm" từ season 1 của Cuộc chiến ngôi báu.
Winter is coming.
Sớm muộn gì thì mùa đông thực sự (cả mùa đông thời tiết và mùa đông của dòng đời) cũng sẽ đến.
Nhưng tôi thực sự hạnh phúc vì đã được trải nghiệm qua mùa đông đó.
Tôi đánh máy lại và đăng liên tục các chương từ 5 đến 9 vì tôi cảm thấy ấm áp và hài lòng khi gõ lại từng dòng chữ này.
Hi vọng các bạn cũng thế, khi nhớ lại những mùa đông và những khó khăn đã trải qua.
Vì người chúng ta yêu.
**********


   "Cục Bông luôn chọn những tên không ra gì để tán tỉnh, yêu đương." Kim nghĩ.
"Năm đầu tiên ở đại học, mình thấy cô nàng rất hạnh phúc với tình yêu lúc đó của nàng. Nàng tin rằng họ chắc chắn sẽ cưới nhau sau khi nàng học xong. Rồi bố mẹ nàng ngăn cản chuyện đó." Kim nhớ lại.
"Nàng bị bố bắt về nhà. Ba tháng sau, Cục Bông mới được trả tự do để quay lại học. Từ ngày đó, nàng có vẻ cam chịu và khóc lóc suốt ngày. 'Giấc mơ có thật' đã tan vỡ ."

   "Rồi đến năm thứ hai, có vẻ như Cục Bông hồn nhiên, vô tư suốt ngày cười đùa đã quay trở lại. Cô nàng đi chơi, tham gia câu lạc bộ và có nhiều bạn mới."
"Nhưng mình là bạn thân nhất của nàng, mình biết có điều gì đó không ổn. nàng quen quá nhiều đàn ông, cả ít tuổi lẫn hơn tuổi, nàng nói chuyện với họ quá nhiều và còn đi chơi về muộn nữa."
"Một lần nàng ta đã thừa nhận với mình nàng làm thế để bố mẹ và người yêu cũ phát điên lên."
"Cô nàng muốn trả thù."
...


  "Có vẻ như cô ta không biết cách trả thù đó chỉ mang đến thêm rắc rối cho cô ta mà thôi. Hoặc có thể cô ta chẳng thèm quan tâm."
"Mình đã cố gắng ngăn cô ta. Bốn tháng trước mình tưởng mình đã làm được việc đó. Sau lần cô nàng đi chơi đến tận sáng hôm sau mới về với một tên dở hơi nào đó và khóc cả tuần sau."
"Mình đã bắt được Cục Bông viết quyết tâm 'sẽ không đi chơi với trai nữa cho đến khi ra trường' "


   "Mọi thứ đang yên lành thì cái anh làm Amway đó gọi điện cho nàng vào tuần trước. Đúng là ngựa quen đường cũ."
"Cô nàng đã đi chơi, đi xem phim và đi qua đêm với hắn ta. Rồi còn để hắn dùng xe máy của mình."
"Chả mấy cô nàng sẽ mang hết mọi thứ dâng cho hắn ta, mua hết mọi thứ hắn ta bán cho."

"Làm sao Cục Bông có thể tin tưởng một người làm nghề lừa đảo như vậy nhỉ?"
***********
Chương 10 - một chương bước ngoặt thay đổi hoàn toàn các nhân vật sẽ ra mắt trong chiều nay.

Chương 8: Kế hoạch C.E.


Đó là lần đầu tiên và duy nhất tôi qua đêm cùng một người đàn ông mà không làm chuyện đó.
   Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy hài lòng, cảm thấy được yêu. Phải chăng anh đã chinh phục được trái tim tôi?
   Anh là người tình lí tưởng tối hôm đó. Đến sáng hôm sau, anh chứng minh là làm việc cùng anh cũng dễ chịu như vậy.
   Tôi đột nhiên nói đến kế hoạch bán hàng của chúng tôi lúc sáu giờ sáng sau khi đã tặng anh một đêm mất ngủ. Anh phản ứng rất nhanh. Anh giục tôi dậy và ra khỏi phòng anh trong mười năm phút. Anh chở tôi về và chúng tôi mua nguyên liệu trên đường về.
   Chúng tôi quay lại phòng kí túc của tôi vào lúc sáu giờ ba mươi. Mọi thứ đã sẵn sàng.
   Cuộc phiêu lưu đầu tiên của tôi và anh bắt đầu.
   Mà đằng nào thì tôi cũng phải giới thiệu anh với các bạn cùng phòng tôi.
   Đặc biệt là Kim.
...

   Kim hét ầm lên khi tôi bước vào.
"Cục Bông, cậu đã đi đâu cả đêm thế? Tại sao cậu không nghe điện thoại? Cậu quên ...?"
   Anh theo vào ngay sau đó và chặn họng Kim.
"Đây là tất cả mọi thứ em cần."  Anh nhấc túi lên. " Và anh xin lỗi về mấy cuộc gọi nhỡ. Anh chuyển điện thoại bạn em sang chế độ im lặng. Nhạc chuông ấy ... nghe dở lắm."
Kiểu nói dối đó chả lòe được ai cả. Kim nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi đành giới thiệu với Kim.
  "Kim, đây là anh gọi điện cho mình năm ngày trước và cũng là người đưa mình đi xem phim tối hôm kia."
Anh nói tiếp.
"Anh cũng đến từ cùng một thành phố với em. Anh cũng học ở trường cấp ba em đã học."
Tôi cũng ngạc nhiên không kém gì Kim.
"Này, sao anh biết thế?"
"Facebook."
Mặt Kim ngày càng có vẻ nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
"Được rồi, bây giờ bắt đầu nấu đi..."
Anh mở hết các túi ra...

   Ba chúng tôi nấu nướng xong lúc bảy rưỡi. Và khách hàng bắt đầu gọi điện. Kim ở trong phòng lo bánh mì còn tôi và anh đi giao. Tất cả khách hàng chỉ quanh quẩn trong trường hoặc khu gần đó. Lúc đầu thì anh chưa quen khu vực quanh đây và gọi điện hỏi đường liên tục. Nhưng chỉ đến gần cuối buổi là anh đã thạo đường.

   Tất cả kết thúc lúc hơn chín rưỡi và chúng tôi bán được hơn ba mươi cái.

Anh đã giúp chúng tôi rất nhiều. Vì thế chúng tôi nhờ anh quay lại vào sáng mai.
"Tất nhiên" Anh cười. "Anh thích bất kì công việc nào kiếm ra tiền."

Kim chuẩn bị ba cái bánh cuối cùng cho ba người chúng tôi. Rồi Kim hỏi anh.
"Nhân tiện, công việc chính của anh là gì?"
"Anh là nhà phân phối của Amway."
"Hả? Giống như kiểu đi từng nhà một, gõ cửa để giới thiệu sản phẩm à?"
"Không. Anh không phải nhân viên tiếp thị."
"Vậy kể cho em nghe công việc chính của anh là gì? Đừng nói dối nhé ..."

"...em và Cục Bông đã từng tham gia làm cái kiểu giống như của anh rồi."
   "Anh ghét nói dối. Nhất là nói dối con gái ... mà anh cũng không nghĩ Amway là công việc. Nó giống như là một trò chơi hơn."
Kim bắt đầu tập trung nghe anh nói. Tôi cũng thế.

"Anh nói tiếp đi." Kim đưa bánh cho anh.

   "Thời cấp ba và thời đại học của anh rất tẻ nhạt. Anh không tham gia hoạt động thể thao, văn nghệ gì cả. Anh cũng không đi tụ tập với bạn bè nhiều. Sở thích của anh chỉ có ở nhà đọc sách và chơi game..."
    "Rồi đến khi anh ra trường và tham gia vào Amway, anh cảm thấy như đang được nhập vai vào game anh yêu thích. Anh được tự do di chuyển khắp thành phố, gặp và nói chuyện với bất kì ai anh thích và làm mọi thứ anh muốn..."
Quả thật là độ lông bông của anh rất cao.

Kim trầm ngâm hỏi anh.
 "Nhưng làm sao anh kiếm đủ tiền từ 'trò chơi yêu thích' của anh để sống được?"
" Tất nhiên là có những thời điểm mọi thứ rất khó khăn. Nhưng bây giờ thì ổn."
"Vậy thu nhập của anh thế nào?"
"Thế anh hỏi em nhé. Thu nhập từ việc bán xúc xích của bọn em hôm nay là bao nhiêu?"
"Việc này hoàn toàn khác. Bọn em.."
"Em cứ nói đi."
"Khoảng hơn trăm hoặc trăm rưỡi."
"Vậy là được rồi. Và nếu bọn em nghiên cứu thêm nước dùng, quảng cáo và bán cho nhiều người hơn, bán lâu hơn một hai tiếng thì chả mấy bọn em sẽ kiếm được nhiều tiền. Tóm lại là bọn em cần có chiến lược tốt hơn."

Anh bắt đầu ăn phần của anh.
"Ngon thật. Em nên đi thi 'Vua đầu bếp' Kim ạ."

Kim thở dài.
   "Thôi được. Chắc hẳn anh có chiến lược kinh doanh cho anh rồi. Em chỉ hỏi thế vì em lo cho Cục Bông thôi. Người đẹp này là chuyên gia thu hút rắc rối, chắc anh cũng biết."

Mặt tôi đỏ bừng.
   "Anh biết. Em yên tâm đi. Anh sẽ cố hết sức để quan tâm đến bạn em. Anh sẽ quay lại vào sáu giờ sáng ngày mai nhé."

Bây giờ đến lượt tôi hét ầm lên.
   "Không. Anh quay lại đây vào buổi tối cho em.  Em có lớp học thêm ngoại ngữ lúc sáu giờ tối. Anh sẽ chở em đi."
Cả Kim và anh đều giật mình. Tôi đưa chìa khóa xe của tôi cho anh.

   "Đến đây lúc năm rưỡi nhé anh."
   "Được. Chào cả nhà nhé."
   "Chào anh." Tôi và Kim đáp lại.


Sau khi anh đi, tôi quay sang Kim.
"Anh ấy thế nào hả mày?"
Kim nhìn đã thoải mái hơn lúc đầu rất nhiều.
"Tao không biết. Anh ấy ... cũng được đấy."

Tôi cắn một miếng xúc xích thật to. Ngon thật!
********

Chương tiếp theo: Mùa đông kéo về

Chương 7: Đầu tiên và duy nhất (phần 2)



Tôi cùng anh vào căn phòng anh thuê trọ trong ngõ.
    Là một cái nhà riêng nhưng nó giống một căn phòng hơn. Nhỏ bé, lọt thỏm giữa những căn nhà khác bên cạnh và tường sơn loang lổ. Bên trong không có bất kì thứ gì chứng minh là có người ở đây. Thứ duy nhất nói lên sự hiện diện của anh và bạn anh là một cái bàn to, dài; có vài thùng carton để hàng Amway ở trên.
   Anh dẫn tôi lên căn gác lửng phía trên. Trên đó cũng không có gì ngoài một chỗ ngủ và vài cái túi để đựng quần áo bên cạnh. Rõ ràng chỗ này chỉ dành cho một mục đích duy nhất: về ngủ vào buổi tối để sáng mai đi làm tiếp.

Tôi nằm xuống cạnh anh. Anh tắt đèn và nói:
"Ngủ thôi."
Làm sao tôi ngủ được với một người đàn ông nằm bên cạnh chứ?
Làm gì có chuyện anh dẫn tôi vào đây chỉ để ngủ?

Tôi lục xục một lúc.
Và anh kéo tôi lại gần rồi bắt đầu hôn tôi.
Hơi thở và hơi ấm của anh lan tỏa trên mặt tôi.

  Tôi không thể kiềm chế thêm được nữa. Lúc đó chỉ còn lại hai chúng tôi trong bóng tôi. Tại sao phải xấu hổ nữa chứ?
  Tôi đáp lại nụ hôn đó. Cơ thể tôi bắt đầu như bùng cháy.

  Đã lâu lắm rồi ... Ngọn lửa dục vọng bắt đầu thiêu đốt từ đầu, xuống đến tim tôi và từ đó lan đi đến tận từng ngón chân tôi.
Tôi chạm tay vào chỗ nhô lên ở quần anh. Rõ ràng anh cũng đang cảm thấy giống như tôi. Anh vẫn tiếp tục hôn tôi. Nhưng VẪN không chịu đề nghị gì và tay chân cũng không chịu tiến xa hơn.
Cuối cùng tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, tay tôi lần vào khóa quần anh tìm cách mở ra.

...và anh làm tôi ngạc nhiên đến tột cùng...
... khi anh ngừng hôn, giữ tay tôi lại và nói rất rõ ràng:

"Không. Kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra trước đã."

   Làm sao có thể như thế được? Tôi chưa bao giờ nghe thấy chứ đừng nói đến một người đàn ông dụ phụ nữ vào nhà mình rồi ngăn cô ta lại khi...

   Dây thần kinh của tôi dường như tê liệt. Rồi tiếp ngay sau đó, tôi cảm thấy xấu hổ. Như kiểu tôi mới là người dụ dỗ anh ta đi vào đây vậy.
Khó khăn lắm tôi mới thốt được môt câu.
"Đáng ghét."

Tôi đẩy anh ra, rồi quay mặt vào tường, cố tránh càng xa anh càng tốt.

Cảm giác xấu hổ và tội lỗi xâm chiếm đầu tôi. Tôi muốn khóc, như mọi lần tôi vẫn về phòng gục đầu vào chăn khóc, nhưng tôi đã khóc trước khi vào đây rồi.

 Trong bóng tối, tôi vẫn cảm thấy anh đang nhìn tôi. Trong bao lâu? Tôi cũng không biết nữa.

    Bây giờ thì mọi thứ đã rõ ràng. Anh bẫy tôi vào đây để nghe tôi kể lại mọi chuyện trong quá khứ. Anh muốn biết tôi thực sự là ai...

   Anh sẽ chờ đến bao giờ tôi chịu kể ra thì thôi...
   Tôi bắt đầu cười như con điên.
   Tiếng cười mang theo tất cả nỗi cay đắng và oán hận. Dù tôi không hiểu được tôi đang oán hận ai nữa.
"Đừng cười kiểu đó trong đêm. Nghe như phim ma của Nhật ấy."

Giọng anh vẫn bình thản như mọi khi.

"Quay lại đây đi em."
Tôi quay lại.
**************
XIN LỖI CÁC BẠN, TÔI CÓ LÍ DO CÁ NHÂN ĐỂ KHÔNG ĐĂNG ĐOẠN HỘI THOẠI NGẮN GỒM NĂM CÂU TIẾP THEO LÊN ĐÂY. THÀNH THẬT XIN LỖI VÌ ĐÃ KHÔNG POST ĐẦY ĐỦ ĐỂ CÁC BẠN THƯỞNG THỨC CÂU CHUYỆN MỘT CÁCH TRỌN VẸN. XIN CẢM ƠN CÁC BẠN VÌ CÁC BẠN VẪN ĐANG ĐỌC CHUYỆN CỦA TÔI.
************
Và tôi kể hết mọi chuyện cho anh trong buổi đêm đó.
Càng kể, tôi càng thấy thoải mái hơn.
Khi anh kết thúc tiết mục tra hỏi của anh, tôi hỏi lại anh.
   "Có phải anh sẽ làm ... chuyện đó ... với em phải không?"
   "Đúng thế. Nhưng không phải hôm nay. Khi nào chúng ta thực sự hiểu về nhau, khi em hiểu tại sao quá khứ của em lại như vậy, khi ấy anh sẽ quan hệ với em."

   Tôi ngồi dậy, vòng tay ôm anh và hôn anh say đắm. Phải chăng ... anh đã chinh phục được tôi?
"Không biết anh có đủ sức không? Em sợ ... có khi anh bị yếu sinh lí. Hì hì."
Tôi bắt đầu trêu anh.
   " Em không biết anh nguy hiểm như thế nào đâu."
Ngay cả trong ánh sáng lờ mờ hắt từ ngoài đường vào, tôi cũng nhìn ra nụ cười nhan hiểm đó.

   "À, đúng rồi. Anh đã kể về anh với người yêu cũ rồi. Anh có gần ba tháng để thực hành cơ mà."
   "Ha. Nhầm to rồi em. Anh chưa hề làm ... với chị ấy."
Tôi chớp mắt. Lần này chắc là nói đùa.

"Anh đã bảo cứ đến tối là anh đón chị ấy về và ..."
"... đi ngủ cùng nhau. Đúng thế. Anh nói 'đi ngủ cùng nhau' chứ không phải là 'quan hệ'... Tất nhiên là có những tiết mục như hôn hít, ôm ấp. Còn tiết mục kia thì không."

       Ôi trời đất. Hai tháng ở cùng nhau và không có dù chỉ một lần sao?
Tôi chậm rãi vuốt tóc anh. Làm thế nào mà tôi gặp được người ngoài hành tinh này nhỉ?
  "Được rồi. Em tin anh. Bây giờ thì ngủ thật nhé. Em mệt lắm rồi."
Tôi thiếp đi trong vòng tay anh, đầu tựa vào ngực anh.
...


     Lại là tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài đánh thức tôi dậy. Cả người tôi vẫn ở trong vòng tay anh, một chân của anh vòng sang và khóa chặt hai chân tôi lại. Tôi rúc đầu vào ngửi mùi của người anh toát lên từ dưới áo. Thật ấm áp và an toàn. Ước gì tôi được ôm anh như thế này mãi nhỉ.
Anh mở mắt ra. Tôi liền hỏi:
"Anh ngủ ngon chứ?"
"Anh không ngủ được mấy. Em ngọ ngậy cả đêm."
"Thật ạ?"
"Ừ. Anh sợ em lại mơ thấy ác mộng. Anh ôm em và thì thầm vào tai em thì em lại nằm yên. Nên anh không ngủ mấy. Anh nằm nhìn em ngủ."

"Em không mơ thấy gì cả. Lâu lắm rồi em mới ngủ sướng như thế."
"Tốt. Bây giờ anh đưa em về trường nhé. Hôm nay em có bận gì không?"
Tôi há hốc mồm.

"Chết rồi. Hôm nay em và Kim sẽ bán bánh mì xúc xích ở trường."
"Dậy đi. Anh sẽ giúp một tay"

Đó là lần đầu tiên và duy nhất trong đời tôi.
_____________
Chương tiếp theo: Kế hoạch C.E.
**************
Hi vọng các bạn không quá ngạc nhiên về chương kép này. Hãy yên tâm, còn nhiều bất ngờ vẫn đang ở phía trước. :)



Chương 6: Đầu tiên và duy nhất (phần 1)

------> vâng, đây là một chương rất dài nên cuối cùng mình đã chia ra thành hai chương <-----
**********
Mặt hồ trong công viên buổi chiều muộn nhìn thật yên bình, phẳng lặng.
Tôi ước gì cuộc đời tôi cũng yên bình được như vậy, nhưng cuộc đời chả bao giờ được như mình mơ ước.

       Từ ngày cấp ba, tôi đã biết yêu rồi. Đó là cậu bạn đẹp trai và học giỏi nhất lớp tôi. Tình yêu thưở học trò thật tươi đẹp và trong sáng. Nhưng bố mẹ tôi phản đối với lí do nghề nghiệp của bố mẹ cậu ta quá "tầm thường" theo như cách nói của bố.
Chúng tôi học hết cấp ba và cậu ta đi bộ đội. Thế là hết. Xa mặt cách lòng.
     Rồi đến những năm đầu tiên tôi vào đại học và bắt đầu cuộc sống xa nhà. Tôi đã gặp anh, người yêu cũ hay gọi điện cho tôi bây giờ. Tôi đã yêu anh với tất cả sự yêu thương, ngưỡng mộ của một đứa con gái đang bỡ ngỡ và lạc lõng giữa một cuộc sống mới với một người đàn ông từng trải, hiểu biết và hết lòng chăm sóc tôi. Tôi đã tưởng như không có gì thay thế được tình yêu tôi dành cho anh. Anh đã luôn ở bên tôi lúc vui cũng như lúc buồn. Tôi đã trao tất cả mọi thứ cho anh...

   ...rồi bố mẹ tôi lại phát hiện ra. Một lần nữa họ lại phản đối. Lí do của bố tôi là gia đình người đó quá nghèo. Bố tôi đã xây dựng cơ nghiệp của mình từ hai bàn tay trắng và  không chấp nhận cho tôi cưới một người như thế. Bố tôi lên tận trường tôi và lôi tôi về nhà...
   ...tôi bị nhốt ở nhà trong ba tháng.
   ...cuối cùng thì tôi đầu hàng.

   Người mà tôi coi là tình yêu thực sự của mình đã chẳng làm gì trong suốt ba tháng đó. Bạn biết đấy, trong chuyện cổ tích mà bạn thường được nghe trước khi đi ngủ, khi công chúa bị bắt đi và bị nhốt vào lâu đài thì đó là lúc hoàng tử mặc áo giáp cưỡi bạch mã vượt qua mọi hiểm nguy để đến cứu nàng.

   Tôi đã chờ đợi và nhận ra anh đã không đến và không hề có ý định đến cứu tôi.
   Từ ngày đó tôi không còn tin vào tình yêu nữa.
   Từ ngày đó tôi không còn tin vào người đàn ông nào nữa.

   Không ai cả.
   Không một ai cả.
   Cho đến khi tôi gặp anh.
Cách nói chuyện của anh thiếu màu mè và ngắn-gọn-đến-mức-không-thể-ngắn-gọn-hơn
Cách nói chuyện của anh thiếu màu mè và ngắn-gọn-đến-mức-không-thể-ngắn-gọn-hơn.
Cứ trong ba câu nói chuyện thì một câu của anh sẽ làm tôi thấy vô cùng ngạc nhiên.
Cách đây mấy phút anh vừa tuyên bố có thể giải quyết các vấn đề ngoài da của tôi thông qua việc uống một loại thực phẩm chức năng A-B-C gì đó.

Vậy mà tôi cảm thấy tin tưởng.
Tôi cảm thấy yên tâm. Tôi cảm thấy mình được bảo vệ khi ở cạnh anh.
Anh sẽ bảo vệ tôi thế nào khi cơn bão tiếp theo đổ bộ vào cuộc đời tôi?


"Em có lạnh không? Hình như em đang run."
"Không ạ."
"Mình ngồi đây một giờ rồi. Em còn đi gia sư nữa, đúng không?"
"Vâng."

Khi anh dắt xe máy của tôi ra khỏi công viên, tôi cảm thấy tôi không thể xa anh được...
 " Đi cẩn thận nhé. Anh sẽ đi bộ về siêu thị."
Tôi nói rất nhẹ nhàng và ấn chìa khóa vào tay anh.
 "Lai em đi đi."

    Anh lưỡng lự một giây rồi làm theo lời tôi. Anh muốn ở cạnh tôi cũng như tôi muốn ở cạnh anh vậy.
Sau khi anh dạy gia sư xong, chúng tôi đi chơi lòng vòng trong thành phố. Đến lúc tôi nhìn đồng hồ thì đã hơn mười một giờ tối, tôi không thể về ký túc xá được nữa rồi.

   Và anh biết điều đó.
   Anh quay lại.

"Trường em đóng cửa lúc mười một giờ. Anh biết. Anh muốn em ở cùng anh đêm nay."
Anh vẫn luôn như vậy. Rất ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề. Anh muốn ở cùng em đêm nay. Không lí do lí trấu mà cũng chẳng à ơi gì.

Thành phố về đêm thưa thớt, vắng vẻ.
Anh cứ thế đi vào một ngõ nhỏ ở vùng rìa thành phố.
Vào đầu ngõ, tôi bảo anh dừng lại. Và anh dừng xe lại.
"Anh bảo anh và bạn anh ở chung với nhau. Làm sao em vào được?"
"Tối nay anh ấy phải về nhà. Nhà anh ấy ở xa đây lắm. Mẹ anh ấy đang ốm."

Tôi bắt đầu khóc.

"Sao thế em?"
"Em không phải người như anh nghĩ đâu."
"Anh chưa thực sự hiểu con người em. Nhưng anh sẽ cố gắng hiểu và sẽ yêu em bất kể em như thế nào."
"Em ... không phải ... người tốt. Anh sẽ ghét em và bỏ rơi em."

Tôi suýt nữa thì nói thêm giống như anh ấy. May là tôi kết thúc câu nói ở đó.
Anh áp tay vào mặt tôi và nâng mặt tôi lên. Ánh mắt anh lúc đó...
"Nghe anh nói. Anh sẽ luôn ở bên em. Anh tin em là người tốt."
"Thật chứ anh?"
"Ừ. Dù trước kia có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn tin em là người tốt. Đừng tự đổ lỗi cho mình."

Tôi càng khóc to hơn.

 "Cho em về đi anh. Em quý anh. Em không muốn anh ... Em muốn anh là bạn em."
 "Anh sẽ luôn ở bên em. Đừng lo nữa. Vào đây với anh."

Một lần nữa, tôi không thể từ chối anh được.
******

Chương tiếp theo: Đầu tiên và duy nhất (phần 2)
Mong các bạn theo dõi tiếp và đón nhận bằng mọi diễn biến tiếp theo bằng cảm xúc của riêng bạn. Đừng dùng lí trí và chuẩn mực đạo đức để phán xét các nhân vật trong chuyện. Cám ơn các bạn!

Chương 5: Hoàng hôn



Thật là ngạo mạn.
Thông minh và ngạo mạn.
Thẳng thắn, thông minh, ngạo mạn và điên khùng.
______

Nhưng dù sao kẻ muốn đổi tiên một bộ phim bom tấn đó vẫn làm tôi thoải mái và cười nhăn nhở đến tận khi bước vào phòng.

Bạn thân của tôi, Kim, lên tiếng đầu tiên. Chắc bạn biết cô ta rồi, đúng không?
"Cục Bông, đi đâu về muộn thế?"
   Các bạn trong phòng kí túc của tôi quay lại. Tôi luôn là đứa lắm mồm và bày trò nhiều nhất trong phòng nên mọi người đều quý tôi. Mỗi khi về phòng tôi cảm thấy như đang về nhà vậy. Đặc biệt là Kim, tôi coi cô ấy như chị gái mình. Cứ có chuyện gì buồn hoặc vui là tôi kể với Kim đầu tiên.
     "Tớ vừa đi xem phim về. Vui cực luôn!"
Tôi bắt đầu nhiễm nụ cười nhăn nhở của anh. Mà bản tính của tôi vốn đã trẻ con sẵn.
    "Cái anh gọi điện cho cậu ba hôm trước à? Nhưng cậu đã quyết tâm là không hẹn hò từ  giờ đến khi ra trường mà."
   "Tuy nhiên anh ấy dễ thương lắm. Lại còn ... hì hì."
Biết nói gì bây giờ? Điên khùng? Ngạo mạn?
"...cởi mở và thoải mái nữa."
Tốt nhất là không để Kim biết TAY và MỒM của anh là "cởi mở" và "thoải mái" nhất. Chi tiết đó tôi giữ lại cho riêng mình thôi.
   Tất nhiên là ngày trước tôi đi chơi với con trai nhiều. Có vài người tôi chơi thân một thời gian, có vài người tôi chỉ gặp một lần rồi thôi. Tuy nhiên, tôi đã rất vui khi đi chơi với anh lần đầu và chắc chắn sẽ có lần thứ hai.

Kim có vẻ lo lắng.
"Tùy cậu thôi. Nhưng phải cẩn thận khi đi chơi với người lạ đấy. Cậu là chuyên gia thu hút 'rắc rối', cậu nhớ chưa?"
Và sau một bài giảng khoảng dăm ba phút của Kim, tôi cũng bò được lên giường đi ngủ.
...

Ngày hôm sau, phải gần chiều tối anh mới gọi điện cho tôi. Cả ngày hôm đó tôi khá nhiều việc. Tầm tối tôi còn phải đi dạy thêm nữa. Thế mà anh còn rủ tôi qua chỗ anh chơi.
   "Nào, cố lên nàng ơi. Đừng có lười biếng thế thì thành bị thịt khổng lồ mất."
Bạn thân nhất của tôi chỉ dám gọi tôi là "cục bông" còn anh thì dám dùng từ "bị thịt".
Thế mà tôi không thấy khó chịu. Hay thật.
   "Thế thì em phải lăn đến chỗ anh. Giờ này đường tắc lắm. Không lăn được."
  "Không lí do gì cả. Em cứ lăn đi. Đến nơi anh sẽ biểu diễn phép thuật cho em xem."
  "Anh định biến em thành phù thủy xấu à? Hì hì."
  "Không, màu xanh lè nhìn ghê chết đi được. Em làm phù thủy tốt cho anh nhờ."
"Được rồi. Vậy em phải lăn qua đâu?"
"Anh đang ở siêu thị Amway ở gần ngã tư Ngô Quyền. Em cứ đến gần đó là sẽ thấy ngay thôi."
Tôi sửa soạn mọi thứ, xuống nhà và trèo lên xe máy.

Anh bảo " thấy ngay thôi nhhưng tôi vẫn cứ lạc đường.
   Giữa biển người và xe cộ dày đặc trên đường, một lần nữa tôi thấy lạc lõng, mệt mỏi mà không biết phải đi về đâu. Cơn ác mộng chết tiệt đó. Cảm giác đó chỉ qua đi khi anh đến chỗ tôi.
    "Khả năng tìm đường hơi kém nhỉ?"
Anh cười và cầm tay lái, chúng tôi đi ngược chiều lại một đoạn, đi tắt qua một vườn hoa và rẽ vào một tòa nhà lớn.
Chúng tôi dừng ở trước một bậc thang tương đối dài. Thì ra siêu thị Amway chiếm gần hết tầng một của tòa nhà này. Tôi đã đi ngang qua đây nhiều lần nhưng chưa bao giờ để ý đến.
Trên bậc cầu thang, ngoài tấm cửa kính có đề dòng chữ "Amway" có hai người đang nói chuyện, vẻ mặt căng thẳng. Cả hai đều còn trẻ, một người thấp, béo và đen còn người kia cao, gầy và đeo kính. Người đeo kính có vẻ rất mệt mỏi.
   Lạ thay, trước khi anh giới thiệu tôi với hai người đó, tôi biết ngay người thấp là người bạn anh hay nhắc đến. Có lẽ vì khi ở gần những chỗ có liên quan đến Amway hay nhắc đến Amway, cả hai toát lên ánh mắt đầy tham vọng như nhau. Anh bỏ qua hoàn toàn người cao dù chắc chắn họ có quen biết. Anh giới thiệu người thấp với một tràng dài những câu tung hô, quảng cáo đến tận mây xanh. Khi anh nói xong, cả ba người xung quanh tôi đều cười rất vui vẻ. Còn tôi ngẩn mặt ra. Có vẻ đây là kiểu nói đùa hàng ngày của họ.

   Một điều trùng hợp là người thấp đó có tên trùng với tên người yêu cũ của tôi. Tôi không thích anh ta ngay từ đầu và càng không thích sau khi biết điều đó. Người thấp quay về phía anh và cười.
   " Em giới thiệu về anh hoành tráng quá làm bạn gái em đỏ mặt rồi kìa."
Anh bắt đầu giới thiệu về tôi cho hai người bạn của anh. Rồi anh bảo tôi bắt tay người thấp và vẫn bỏ qua người cao đứng bên cạnh. Anh cao đeo kính đó cũng không có vẻ gì là phật ý.

Người thấp bắt tay tôi và hỏi duy nhất một câu.
"Trước khi gặp cậu ta thì em có bao nhiêu người yêu rồi?"

Câu hỏi đầy vẻ soi mói, mỉa mai. Tôi cúi đầu im lặng.

Anh liền kéo tôi lùi lại.
"Chết tiệt. Câu hỏi của bác dở hơi thật. Ai học đến đại học mà chưa có vài ba mối tình chứ?" Và anh quay sang tôi. "Đi ra đây với anh. Anh chỉ cho em xem vài thứ."

     Anh kéo tôi lại gần cửa kính. Đằng sau cửa kính, tôi thấy một gian phòng rất lớn. Trong ánh nắng chiều đang tắt, tôi vẫn có thể thấy căn phòng lớn phía trong sạch sẽ và ngăn nắp, các quầy để hàng phía xa nhìn thẳng tắp và đều nhau. Tóm lại, siêu thị ở phía sau tấm kính đó nhìn giống như một thư viện hoặc một viện bảo tàng hơn.

   Tuy nhiên, tôi không muốn thấy điều gì liên quan đến Amway vào lúc này. Tôi đến đây chỉ vì anh gọi tôi đến thôi mà.

"Mình đi chỗ khác đi anh. Ở đây chả có gì để nhìn cả."
"Anh gọi em qua đây vì ở đây, anh có thể thực hiện lời hứa của mình. Em nhớ không?"
"Anh hứa sẽ ở bên cạnh và bảo vệ em. Thế thì có liên quan gì đến chỗ này chứ?"
"Việc đầu tiên anh cần làm là ..."
"...giúp em 'chỉnh sửa' lại sắc đẹp."
    Anh vừa nói vừa chạm tay vào mặt tôi. Vậy là anh để ý đến tôi từ tối hôm qua, thật xấu hổ cho tôi khi ra đường với khuôn mặt đầy mụn đỏ như thế này.
Câu hỏi tiếp theo làm tôi ngạc nhiên tột cùng.
"Em đã chi bao nhiêu tiền vào việc này ở spa rồi?"
Làm sao tôi giấu được anh thứ gì chứ?
   "Gần hai mươi triệu. Em vẫn đang theo lộ trình đó hàng tuần. Tất nhiên là em không có tiền. Mẹ em cho tiền em."
Tôi cảm thấy có ánh mắt từ phía sau nhìn tôi.
"Cũng nhiều tiền nhỉ? Mà cuối cùng vẫn chưa có kết quả gì. Có khi còn tệ hơn lúc đầu."
Anh nói xong câu trên rồi thở dài.

    " Giá như anh gặp em sớm hơn nhỉ. Anh thấy em trên facebook từ  rất lâu rồi. Chỉ cần gặp sớm mấy tháng thôi thì bây giờ anh đã giải quyết xong mấy chỗ mụn của em rồi."
    " Em không muốn gặp anh từ mấy tháng trước đó. Lúc đó anh vẫn đang ở cùng người yêu anh."
    "Ừ nhỉ. Lúc đó anh đang ở thành phố của anh ..."
    "Vậy anh định giúp em trị mụn kiểu gì? Bôi kem dưỡng da hay sữa rửa mặt gì của anh à?"
     "Không..."

     Đúng lúc đó, điện thoại của người thấp kêu. Anh ta rút con I-phone 5 ra nhìn số hiển thị và gọi chúng tôi lại.
"Anh nhờ em một việc được không?" Anh ta đưa điện thoại cho tôi. "Nghe máy hộ anh và bảo anh không ở đây nhé."
   Tôi nhìn sang anh. Khuôn mặt lo lắng của anh dành cho tôi trở lại thành khuôn mặt trẻ con nhăn nhở mọi khi.
"Em cứ nghe hộ anh ấy đi. Coi như là em đang diễn kịch trên sân khấu đó."

Tôi bấm nút trả lời. Giọng nói đầu kia vang lên. "Alô. Có phải anh Hà không ạ?"
Tôi hét toáng vào điện thoại. "Hà cái gì mà Hà. Ở đây không có thằng Hà nào cả. Đừng có gọi điện lại nữa nhé." Rồi tắt máy luôn.
Tôi diễn có vẻ quá đà. Nhưng ba khán giả xung quanh tôi thì có vẻ rất thích thú.

 Người thấp nhận lại điện thoại và cám ơn tôi.
Anh thì bảo: "Giá như anh được nhìn thấy mặt của ông gọi điện thoại vừa rồi nhỉ."
Tôi thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng tôi vẫn muốn đi khỏi chỗ này.
"Đi thôi anh. Ra khỏi đây đi. Có một công viên ở gần đây. Sang đấy đi dạo đi anh."
Người thấp bảo anh.
"Đi đi em. Việc ở đây đã có anh và Luân giải quyết. Xong việc anh sẽ đi ăn tối với Luân."
Vậy người cao, gầy, đeo kính là Luân. Anh ta nhìn như kiểu sắp ngất đến nơi. Chả hiểu tí nữa anh ta ăn tối kiểu gì?
...

Anh quay sang hỏi tôi.
"Mình đi bộ chứ?"
"Không, đi xe em. Anh lái đi."
"Được."

  Anh quay lại chào hai người bạn của anh. Luân, người cao, cười rất tươi chào lại. Người thấp không nói gì.
Khi chúng tôi bắt đầu đi bộ trong công viên,tôi hỏi lại chủ đề trước khi phải nghe điện thoại hộ.
"Bây giờ nói em nghe nào. Anh có cách gì để chữa da cho em?"
"Chắc chắn không phải là dùng mĩ phẩm hoặc điều trị gì cả. Bắt đầu là ..."
"Vậy là cái gì?"
"Một thứ gọi là 'thực phẩm bổ sung vitamin C'".

----
Chương dài tiếp theo: Đầu tiên và duy nhất.








Chương 4: Nguồn gốc xứ Oz



Anh quả là một kẻ dai dẳng, cứng đầu.
Anh tự nhiên rủ tôi đi chơi như vậy nên tôi tìm cách từ chối. Nào là tôi phải đi dạy thêm tối nay, mặt tôi đang có mụn, tôi ngại phải ra đường buổi tối, nhưng cuối cùng thì...
... lúc tám giờ tối, tôi đi xuống và thấy anh ngồi chờ tôi ở dưới sân trường.

     Trông anh trẻ hơn và đẹp trai hơn cả trong ảnh. Tôi mỉm cười. Tôi thích đi chơi với các anh chàng đẹp trai. Và đặc biệt là ánh mắt ... ánh mắt của anh nhìn như một đứa trẻ.
 "Em chào anh."
Anh trả lời, giọng lí nhí.
 "Em... em ... nhìn xinh lắm."
Tôi đỏ mặt.
 "Bây giờ đi đâu hả anh?"
 "Mình đi xem phim đi. Anh mua hai vé rồi."
Anh quay xe lại.
 "Em lên đi. Sắp đến giờ chiếu rồi."
Tôi bỗng thấy lưỡng lự.
 "Đi xe này hả anh? Hay mình lấy xe của em đi."
 "Chả sao đâu em. Cái xe này nhìn hơi xấu xấu bẩn bẩn một tí thôi. Trời tối rồi, không ai để ý đâu."
Tôi đành nghe lời.
 "Anh mua vé xem phim gì thế anh?"
 "Em có thích thể loại phim thần thoại không?"
 "Có chứ. Em xem phim trên laptop nhiều lắm."
"Vậy được rồi. Anh mua vé xem 'Lạc vào xứ Oz' rồi."
 "Em chưa nghe nói đến phim này."
 "Yên tâm đi. Chắc chắn em sẽ thích thôi."
   Trước lúc xem phim, anh chăm sóc tôi rất chu đáo. Anh nói chuyện và nắm tay tôi rất tự nhiên như một cặp đôi yêu nhau lâu rồi. Tôi thấy vô cùng thoải mái và dễ chịu, đã mấy tháng nay rồi tôi không được con trai quan tâm và chăm sóc như vậy.
Tuy nhiên đến lúc chúng tôi ngồi xuống ghế và bộ phim bắt đầu chiếu thì anh thay đổi như thể anh là một người khác vậy. Anh dán mắt vào màn chiếu và hoàn toàn không để ý gì đến tôi. Tôi cảm thấy anh chăm chú xem bộ phim cứ như anh là đạo diễn của bộ phim và đang duyệt lại bộ phim lần cuối trước khi công chiếu vậy.
   Thỉnh thoảng tôi lại cố gắng bình luận một hai câu rồi huých nhẹ sang bên cạnh nhưng không có kết quả gì. Tôi ngồi thu mình lại trên ghế. Dù bộ phim rất lôi cuốn nhưng tôi cảm thấy cô đơn... Tôi như đang xem phim một mình trong một căn phòng tối om, rét run rộng thênh thang và lác đác vài người. Tôi ghét cảm giác này.
       Rồi trên màn hình đến cảnh đó...

Phù thủy Theodora, một cô phù thủy xinh đẹp và ngây thơ, do diễn viên Mia Kunis đóng, nghĩ rằng mình đã bị ảo thuật gia Oscar phản bội, liền uống một liều thuốc độc và biến thành...
   ... một mụ phù thủy đúng nghĩa, da xanh lét, mũi khoằm, lưng gù xuống, tóm lại là xấu xí vô cùng.
    Tôi thở dài. Thế là hết. Sắc đẹp và sự trong sáng của người con gái. Tất cả biến mất trong nháy mắt, khi ngươi ta nghĩ mình đã bị người mình yêu phản bội.
    Phải chăng đó là kết cục của hầu hết phụ nữ trên thế giới này ...? Xấu xí, béo ục ịch và bị bỏ rơi không thương tiếc?
   Béo...

Khi tôi nghĩ đến từ đó, tôi tự nhiên xoa tay vào bụng mình.
   "Ở chỗ đó em hơi nhiều mỡ một tí. Không có nghĩa là em béo đâu."
Giọng anh vang lên vừa đủ để tôi nghe thấy. Tôi giật mình quay sang anh. Anh vẫn đang dán mắt vào phông màn theo dõi bộ phim.
   "Làm sao anh biết...?"
   "Con gái rất hay lo lắng về chuyện thừa cân. Em cũng không phải là ngoại lệ. Anh biết ... vậy thôi."
Ánh mắt anh quay sang phía tôi. Như thể đang mỉm cười và nhẹ nhàng bảo tôi là đồ ngốc.
   "Em đang cố ăn kiêng. Em cần phải ..."
   "thôi nghĩ là mình béo."
Anh kết thúc câu nói hộ tôi.



   Và anh đặt tay tôi sang một bên, nhẹ nhàng kéo áo tôi lên, xoa tay lên bụng tôi một lúc ...

...và cúi xuống hôn.

Hôn một cách vô cùng nhẹ nhàng và từ tốn.

Như thể anh không hề biết gì đến những khán giả khác trong rạp, bộ phim đang diễn ra trên màn hình và tất cả mọi thứ xung quanh chúng tôi.
Như thể thứ duy nhất anh quan tâm bây giờ là tôi và chỗ làn da đó.
Tôi cảm thấy ... thật tuyệt vời. Tôi bắt đầu nhắm mắt lại.

    Mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu tan biến dần đi. Tôi như đang bay bồng bềnh giữa xứ sở thần tiên Oz trong một bong bóng khổng lồ vậy.
   Tôi không biết nụ hôn đó diễn ra trong bao lâu. Tâm trí tôi chỉ bắt đầu quay lại mặt đất và về đúng chỗ của mình trong rạp chiếu phim khi anh hỏi:
"Thôi nghĩ mình béo được chưa?"
Không cần nhìn tôi cũng cảm nhận được nụ cười đó. Nụ cười hạnh phúc và thoải mái như một đứa trẻ.
Tôi ngoan ngoãn trả lời. "Vâng."

  Tôi thấy bộ phim đột nhiên thú vị hơn rất nhiều. Tại vì trên phim trận đánh cuối cùng sắp diễn ra hay tại vì anh đang nắm tay tôi?
   Và đến cảnh Oscar thú nhận sự thật với mọi người ở xứ Oz rằng anh chỉ là một kẻ vô dụng rồi bỏ đi, tôi quay sang hỏi anh.
"Những điều anh nói với em... có thật không?"
"Hả?"
"Anh nói anh sẽ ở bên cạnh và bảo vệ em."
"Đúng thế."
"Làm sao có chuyện đó được? Cách đây một tuần anh còn không biết em có mặt trên đời này."
"Oscar cũng không hề biết xứ Oz có trên đời này cho đến khi lạc vào đấy. Thế mà ông ta vẫn yêu quý xứ Oz và trở thành người bảo vệ của nó."
"Nhỡ em... khó bảo vệ hơn thế thì sao? Em có nhiều vấn đề lắm."
"Anh sẽ giải quyết hết."
Giọng nói đó tràn đầy tự tin đến mức tôi không dám có chút ý nghĩ nghi ngờ nào.
Thôi thì cứ tin vậy đi.
...

Oscar bắt đầu chia tay và tặng quà mọi người. Cuối cùng ông ta kéo cô phù thủy Glinda ra sau rèm và...
Tôi hỏi nhỏ.
"Tại sao?"
Tôi cũng không biết tôi hỏi tại sao cái gì nữa. Tại sao tôi ngồi đây? Tại sao anh có vẻ tốt với tôi như vậy?
"Anh là phù thủy mà."
Anh bắt chước câu nói của Oscar.
Rồi hôn tôi.

--------------
Trên đường về tôi cứ cười suốt và bắt đầu ôm anh.
Khi về đến kí túc xá, tôi cảm ơn anh.
   "Cảm ơn anh nhé. Em rất vui vì hôm nay em đã đi chơi cùng với anh. Phim hay thật anh nhỉ?"
"Nội dung thú vị, cảnh quay hoành tráng. Diễn viên đẹp. Anh thích cái tên thành phố Ngọc Bích (Emerald). Ở Amway em cũng có thể trở thành Ngọc Bích đó. Có thể trở thành Kim Cương (Diamond) nữa.
Tôi nhăn mặt, đó là điều tôi ghét SỐ MỘT về anh, anh luôn nhắc đến Amway vào những lúc tôi thấy vui vẻ nhất và làm tôi cụt hứng.
Anh để ý thấy ngay. Anh nói tiếp.
"Chỉ có mỗi điều anh thấy hơi dở. Cái tên phim bằng tiếng Anh 'Oz, the Great and Powerful' (Oz vĩ đại và quyền năng)nghe rất cải lương."
"Tại sao?"
"Có một phim đen trắng kinh điển tên là 'Phù thủy xứ Oz. Phim đó kể về một cô bé lạc vào xứ Oz thông qua giấc mơ của mình. Khi đó ông Oscar đã thành lão già rồi. Những sự kiện ở phim này diễn ra trước phim 'Phù thủy xứ Oz' kia và giải thích rõ hơn..."
"Wow. Ngày xưa anh xem nhiều phim nhỉ?"
"Em không biết anh ngày xưa trước khi ... hèm ... lên thành phố này như thế nào đâu."
Rõ ràng là anh định nói "trước khi anh làm Amway" rồi sửa lại thành "trước khi anh lên thành phố này".
  "Được rồi, ngài Biết Tuốt, ngài thử nói xem lên đặt lại tên bộ phim vừa rồi là gì xem ngài đặt tên phim có hay không."
"Tên phim phải là 'Nguồn gốc xứ Oz' (The origin of Oz). Nghe vần hơn."


Kategori

Kategori