Chương 10: Rạn nứt

Nhiệt độ bắt đầu giảm xuống.
Buổi sáng trở nên lạnh buốt.
Chúng tôi càng ngày càng bán được nhiều bánh mì hơn.
Chúng tôi phải dậy sớm hơn và làm việc nhiều hơn.
Người phải làm việc nhiều nhất là anh. Tôi và Kim bắt đầu lười dần đều theo sự giảm dần của nhiệt độ. Vậy là anh phải làm nhiệm vụ mua nguyên liệu và đi giao bánh.
Một ngày, khi chúng tôi xong việc thì cũng gần trưa, nhìn anh có vẻ rất đói và mệt.
Anh chưa bao giờ kêu ca dù chỉ một câu.
   Không chỉ trong công việc, cả những lúc đi chơi, tôi cũng khiến anh phải khổ sở như vậy. Tôi gọi anh về chỗ tôi dù tôi chả cần đi đâu cả, tôi giả bộ giận dỗi nếu anh về muộn và bắt anh phải cùng tôi đi mua sắm dù tôi không thích.
Tôi rất hạnh phúc...
     ... vì tôi ở thứ tự ưu tiên hàng đầu của anh.
Một lần, chúng tôi đang ăn bánh đa trộn ngoài quán thì anh phải đi giao vài hộp kem đánh răng Amway cho khách. Anh để tôi ngồi đó và đi giao hàng. Tôi phải ngồi một mình chờ anh.
   Anh quay  lại, thấy phần của tôi vẫn còn nguyên và hiểu ngay.
   Từ đó trở đi, anh không nghe điện thoại khi đang đi chơi với tôi nữa.
  Một lần, anh ngồi đợi tôi hơn hai tiếng đồng hồ, ở ngoài tòa nhà tôi dạy gia sư.
  Một lần, anh ngồi đợi tôi hơn hai tiếng đồng hồ, ở ngoài tòa nhà tôi dạy gia sư
Anh bảo tối hôm đó anh không có việc gì và muốn chờ tôi.
Lúc tôi ra đến cửa, anh vẫn đứng như thế trong gió rét, nở nụ cười rất tươi khi nhìn thấy tôi.
Tôi đến gần anh.
Nhắm mắt lại.
Và ôm anh...


Nhưng ...
   ... càng yêu anh, tôi càng ghét công việc Amway của anh và "người thấp". bạn của anh.

    Khi tôi gọi điện cho anh lúc anh đi "làm Amway", tôi sẽ phải đợi đến khi anh xong việc. Và không có ngày nào đi chơi cùng anh mà anh không nhắc đến hai chữ "Amway" bất kể chúng tôi nói chuyện về đề tài gì.

   "Anh thực sự yêu thích Amway lắm à?" Tôi hỏi anh.
"Ừ. Sao thế em?"
"Không sao cả. Chỉ là anh đừng bắt em tham gia Amway cùng anh nhé."
"Anh chỉ muốn em trưởng thành và sống hạnh phúc hơn."
"Cuộc sống em bây giờ tệ đến thế sao?"
"Đúng. Nhưng anh sẽ thay đổi nó."
Còn về "người thấp', tôi không cần phải nói thêm gì. Tôi ghét anh ta từ lần đầu gặp mặt, câu hỏi "bao nhiêu bạn trai" làm tôi nhớ lại những vết thương cũ tôi cố quên đi.

  "Này anh, anh nói cho em nghe đi."
Tôi hỏi anh một lần chúng tôi đi chơi trong khu mua sắm.
"Nói cho em nghe nếu anh không biết đến Amway thì anh sẽ làm nghề gì?"

"Giáo viên."
Giáo viên? Tôi cố gắng tưởng tượng xem anh đứng trên bục giảng trông như thế nào.
"Anh sẽ là giáo viên ngố nhất trên đời. Mặt anh chẳng dọa được ai đâu, kể cả các cháu mẫu giáo."
"Anh sẽ dạy học tốt. Bố mẹ anh đều là giáo viên. Anh cũng dạy học vài lần rồi."

Rồi anh nhận ra mức độ chăm chú của tôi.

"Nhưng không nói về chuyện giáo viên nữa. Anh đã làm kinh doanh mạng từ ngày lên thành phố này và đã gắn bó với Amway rồi."

   "Em chỉ muốn quan tâm đến anh. Công việc của anh rất vất vả, em thấy anh gầy đi và em cũng kiểm tra cả ví anh nữa."

Nỗi buồn bắt đầu xâm chiếm tôi.
"Anh không bao giờ bảo công việc Amway dễ dàng. Nhưng việc bán đồ ăn của em và Kim cũng vất vả mà. Nhưng tất cả chúng ta đều vui khi làm việc, đúng không?"
"Việc đó ... khác. Với lại em và Kim sẽ ngừng bán từ ngày mai."
"Tại sao?"
"Bọn em mệt lắm rồi. Làm xong việc Kim ngủ đến tận chiều mới dậy. Phòng em bắt đầu nhiều mùi thức ăn quá. Mọi người không chịu được."
"Tiếc thật. Anh thích công việc đó."

Tôi chuyển lại đề tài cũ.
"...vậy nếu anh là giáo viên, anh không phải đi lại nhiều nữa. Anh sẽ có nhiều bạn tốt bởi anh ở trong môi trường sư phạm."

"Ý em là 'người thấp' không phải là bạn tốt à?"
Anh biết cách tôi đặt biệt danh cho bạn thân của anh.
Tôi cúi mắt xuống.
"Em... không thích anh ấy."
"Nhiều lúc anh cũng không thích. Đặc biệt là câu hỏi đó. Có những lúc anh và anh ấy mâu thuẫn với nhau. Nhưng anh ấy giúp đỡ anh rất  nhiều từ lúc anh mới làm Amway. Anh ấy là upline của anh. Bảo trợ trực tiếp của anh."
"Nghĩa là sao ạ?"
"Nghĩa là anh không thể thành công được nếu không có anh ấy giúp. Hơn nữa, anh ấy là người rất nghĩa hiệp và hào phóng. Rồi em sẽ thấy."
"Nếu thế tại sao anh cao đeo kính đi cùng anh ấy có vẻ khổ sở như thế?"
"Luân à?"
"Vâng."
"Anh Luân đó cũng là một trong những downline của anh ấy. Anh bảo rồi mà. Công việc của bọn anh đang gặp khó khăn."
"Em không muốn anh gặp khó khắn." Giọng tôi nghẹn lại.
"Em quan tâm đến anh vậy sao?"
"Vâng."
"Cám ơn em."
*********
Độc giả yêu quý, hãy chuẩn bị tinh thần để đọc phần cuối của chương 10, phần kết thúc một phần ba câu chuyện và thay đổi hoàn toàn số phận cũng như chuyện tình cảm của hai nhân vật chính!!!!!!
*********

Và điện thoại của anh reo lên.
Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến liền.

   "Người thấp" luôn gọi đến đúng lúc chúng tôi đang nói chuyện. Anh tắt chuông đi ngay lập tức. Trong hai giờ sau, có hơn ba bốn chục cuộc gọi nữa.
   "Đưa điện thoại cho em."
Lúc đó tôi chịu hết nổi rồi.
Anh đưa điện thoại cho tôi. Tôi nghe máy.

"Alô."
"Người thấp" nhận ra giọng tôi ngay.
"Alô, nó đâu rồi?"
Giọng "người thấp" có vẻ rất giận dữ.
"Anh ấy không có ở đây. Anh gọi lại sau nhé."
" *&%)*! ĐƯA ĐIỆN THOẠI %(#@(*#@ CHO NÓ NGAY!
Tôi tắt máy ngay lập tức.
Anh nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng của tôi. Anh hỏi:
   "Anh ấy nói gì thế?"

"Anh ấy chửi bậy trong điện thoại."
"Hả? Anh ấy dám làm thế à?"
Tôi bắt đầu nhăn nhó chực khóc.
"Này. Anh xin lỗi. Đáng lẽ anh không nên đưa điện thoại cho em."

Anh im lặng suốt cả buổi tối còn lại. Cuối cùng, khi anh đưa tôi trở về lại trường, anh tuyên bố với tôi:
"Vậy là đủ rồi. Anh sẽ không làm việc cùng anh ấy nữa."
"Anh nói sao cơ?"
"Anh nói anh sẽ không làm việc cùng anh ấy nữa."

   Trong phút chốc, một viễn cảnh hiện lên trong đầu tôi: không còn 'người thấp' nữa, anh thành giáo viên, bố mẹ tôi luôn thích nghề giáo viên, khi tôi ra trường, anh đến xin phép bố mẹ tôi cho chúng tôi lấy nhay và...

   Điều đó có thể thành sự thật. Bây giờ là cơ hội ngàn năm có một của tôi. Tôi chỉ cần cố thêm một chút nữa...

   "Đúng rồi. Anh có thể đổi nghề. Ngay cả Kim cũng bảo với em nếu anh tiếp tục thế này anh sẽ quá nghèo, không đủ tiền để có thể lo cho em. Bạn ấy bảo em không ..."
"BẠN EM BẢO ANH QUÁ NGHÈO KHÔNG LO ĐƯỢC CHO EM ???"

Lần đầu tiên tôi nghe anh quát to đến thế. Tại sao đàn ông không kiểm soát được volume mỗi khi nhắc đến vấn đề tài chính nhỉ?
   "Em cũng không chắc nữa. Em ... ý Kim là..."


"Đủ rồi. Từ giờ trở đi, anh sẽ làm công việc Amway của anh MỘT MÌNH."


Latest


EmoticonEmoticon