Chương 4: Nguồn gốc xứ Oz



Anh quả là một kẻ dai dẳng, cứng đầu.
Anh tự nhiên rủ tôi đi chơi như vậy nên tôi tìm cách từ chối. Nào là tôi phải đi dạy thêm tối nay, mặt tôi đang có mụn, tôi ngại phải ra đường buổi tối, nhưng cuối cùng thì...
... lúc tám giờ tối, tôi đi xuống và thấy anh ngồi chờ tôi ở dưới sân trường.

     Trông anh trẻ hơn và đẹp trai hơn cả trong ảnh. Tôi mỉm cười. Tôi thích đi chơi với các anh chàng đẹp trai. Và đặc biệt là ánh mắt ... ánh mắt của anh nhìn như một đứa trẻ.
 "Em chào anh."
Anh trả lời, giọng lí nhí.
 "Em... em ... nhìn xinh lắm."
Tôi đỏ mặt.
 "Bây giờ đi đâu hả anh?"
 "Mình đi xem phim đi. Anh mua hai vé rồi."
Anh quay xe lại.
 "Em lên đi. Sắp đến giờ chiếu rồi."
Tôi bỗng thấy lưỡng lự.
 "Đi xe này hả anh? Hay mình lấy xe của em đi."
 "Chả sao đâu em. Cái xe này nhìn hơi xấu xấu bẩn bẩn một tí thôi. Trời tối rồi, không ai để ý đâu."
Tôi đành nghe lời.
 "Anh mua vé xem phim gì thế anh?"
 "Em có thích thể loại phim thần thoại không?"
 "Có chứ. Em xem phim trên laptop nhiều lắm."
"Vậy được rồi. Anh mua vé xem 'Lạc vào xứ Oz' rồi."
 "Em chưa nghe nói đến phim này."
 "Yên tâm đi. Chắc chắn em sẽ thích thôi."
   Trước lúc xem phim, anh chăm sóc tôi rất chu đáo. Anh nói chuyện và nắm tay tôi rất tự nhiên như một cặp đôi yêu nhau lâu rồi. Tôi thấy vô cùng thoải mái và dễ chịu, đã mấy tháng nay rồi tôi không được con trai quan tâm và chăm sóc như vậy.
Tuy nhiên đến lúc chúng tôi ngồi xuống ghế và bộ phim bắt đầu chiếu thì anh thay đổi như thể anh là một người khác vậy. Anh dán mắt vào màn chiếu và hoàn toàn không để ý gì đến tôi. Tôi cảm thấy anh chăm chú xem bộ phim cứ như anh là đạo diễn của bộ phim và đang duyệt lại bộ phim lần cuối trước khi công chiếu vậy.
   Thỉnh thoảng tôi lại cố gắng bình luận một hai câu rồi huých nhẹ sang bên cạnh nhưng không có kết quả gì. Tôi ngồi thu mình lại trên ghế. Dù bộ phim rất lôi cuốn nhưng tôi cảm thấy cô đơn... Tôi như đang xem phim một mình trong một căn phòng tối om, rét run rộng thênh thang và lác đác vài người. Tôi ghét cảm giác này.
       Rồi trên màn hình đến cảnh đó...

Phù thủy Theodora, một cô phù thủy xinh đẹp và ngây thơ, do diễn viên Mia Kunis đóng, nghĩ rằng mình đã bị ảo thuật gia Oscar phản bội, liền uống một liều thuốc độc và biến thành...
   ... một mụ phù thủy đúng nghĩa, da xanh lét, mũi khoằm, lưng gù xuống, tóm lại là xấu xí vô cùng.
    Tôi thở dài. Thế là hết. Sắc đẹp và sự trong sáng của người con gái. Tất cả biến mất trong nháy mắt, khi ngươi ta nghĩ mình đã bị người mình yêu phản bội.
    Phải chăng đó là kết cục của hầu hết phụ nữ trên thế giới này ...? Xấu xí, béo ục ịch và bị bỏ rơi không thương tiếc?
   Béo...

Khi tôi nghĩ đến từ đó, tôi tự nhiên xoa tay vào bụng mình.
   "Ở chỗ đó em hơi nhiều mỡ một tí. Không có nghĩa là em béo đâu."
Giọng anh vang lên vừa đủ để tôi nghe thấy. Tôi giật mình quay sang anh. Anh vẫn đang dán mắt vào phông màn theo dõi bộ phim.
   "Làm sao anh biết...?"
   "Con gái rất hay lo lắng về chuyện thừa cân. Em cũng không phải là ngoại lệ. Anh biết ... vậy thôi."
Ánh mắt anh quay sang phía tôi. Như thể đang mỉm cười và nhẹ nhàng bảo tôi là đồ ngốc.
   "Em đang cố ăn kiêng. Em cần phải ..."
   "thôi nghĩ là mình béo."
Anh kết thúc câu nói hộ tôi.



   Và anh đặt tay tôi sang một bên, nhẹ nhàng kéo áo tôi lên, xoa tay lên bụng tôi một lúc ...

...và cúi xuống hôn.

Hôn một cách vô cùng nhẹ nhàng và từ tốn.

Như thể anh không hề biết gì đến những khán giả khác trong rạp, bộ phim đang diễn ra trên màn hình và tất cả mọi thứ xung quanh chúng tôi.
Như thể thứ duy nhất anh quan tâm bây giờ là tôi và chỗ làn da đó.
Tôi cảm thấy ... thật tuyệt vời. Tôi bắt đầu nhắm mắt lại.

    Mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu tan biến dần đi. Tôi như đang bay bồng bềnh giữa xứ sở thần tiên Oz trong một bong bóng khổng lồ vậy.
   Tôi không biết nụ hôn đó diễn ra trong bao lâu. Tâm trí tôi chỉ bắt đầu quay lại mặt đất và về đúng chỗ của mình trong rạp chiếu phim khi anh hỏi:
"Thôi nghĩ mình béo được chưa?"
Không cần nhìn tôi cũng cảm nhận được nụ cười đó. Nụ cười hạnh phúc và thoải mái như một đứa trẻ.
Tôi ngoan ngoãn trả lời. "Vâng."

  Tôi thấy bộ phim đột nhiên thú vị hơn rất nhiều. Tại vì trên phim trận đánh cuối cùng sắp diễn ra hay tại vì anh đang nắm tay tôi?
   Và đến cảnh Oscar thú nhận sự thật với mọi người ở xứ Oz rằng anh chỉ là một kẻ vô dụng rồi bỏ đi, tôi quay sang hỏi anh.
"Những điều anh nói với em... có thật không?"
"Hả?"
"Anh nói anh sẽ ở bên cạnh và bảo vệ em."
"Đúng thế."
"Làm sao có chuyện đó được? Cách đây một tuần anh còn không biết em có mặt trên đời này."
"Oscar cũng không hề biết xứ Oz có trên đời này cho đến khi lạc vào đấy. Thế mà ông ta vẫn yêu quý xứ Oz và trở thành người bảo vệ của nó."
"Nhỡ em... khó bảo vệ hơn thế thì sao? Em có nhiều vấn đề lắm."
"Anh sẽ giải quyết hết."
Giọng nói đó tràn đầy tự tin đến mức tôi không dám có chút ý nghĩ nghi ngờ nào.
Thôi thì cứ tin vậy đi.
...

Oscar bắt đầu chia tay và tặng quà mọi người. Cuối cùng ông ta kéo cô phù thủy Glinda ra sau rèm và...
Tôi hỏi nhỏ.
"Tại sao?"
Tôi cũng không biết tôi hỏi tại sao cái gì nữa. Tại sao tôi ngồi đây? Tại sao anh có vẻ tốt với tôi như vậy?
"Anh là phù thủy mà."
Anh bắt chước câu nói của Oscar.
Rồi hôn tôi.

--------------
Trên đường về tôi cứ cười suốt và bắt đầu ôm anh.
Khi về đến kí túc xá, tôi cảm ơn anh.
   "Cảm ơn anh nhé. Em rất vui vì hôm nay em đã đi chơi cùng với anh. Phim hay thật anh nhỉ?"
"Nội dung thú vị, cảnh quay hoành tráng. Diễn viên đẹp. Anh thích cái tên thành phố Ngọc Bích (Emerald). Ở Amway em cũng có thể trở thành Ngọc Bích đó. Có thể trở thành Kim Cương (Diamond) nữa.
Tôi nhăn mặt, đó là điều tôi ghét SỐ MỘT về anh, anh luôn nhắc đến Amway vào những lúc tôi thấy vui vẻ nhất và làm tôi cụt hứng.
Anh để ý thấy ngay. Anh nói tiếp.
"Chỉ có mỗi điều anh thấy hơi dở. Cái tên phim bằng tiếng Anh 'Oz, the Great and Powerful' (Oz vĩ đại và quyền năng)nghe rất cải lương."
"Tại sao?"
"Có một phim đen trắng kinh điển tên là 'Phù thủy xứ Oz. Phim đó kể về một cô bé lạc vào xứ Oz thông qua giấc mơ của mình. Khi đó ông Oscar đã thành lão già rồi. Những sự kiện ở phim này diễn ra trước phim 'Phù thủy xứ Oz' kia và giải thích rõ hơn..."
"Wow. Ngày xưa anh xem nhiều phim nhỉ?"
"Em không biết anh ngày xưa trước khi ... hèm ... lên thành phố này như thế nào đâu."
Rõ ràng là anh định nói "trước khi anh làm Amway" rồi sửa lại thành "trước khi anh lên thành phố này".
  "Được rồi, ngài Biết Tuốt, ngài thử nói xem lên đặt lại tên bộ phim vừa rồi là gì xem ngài đặt tên phim có hay không."
"Tên phim phải là 'Nguồn gốc xứ Oz' (The origin of Oz). Nghe vần hơn."



EmoticonEmoticon