Chương 8: Kế hoạch C.E.


Đó là lần đầu tiên và duy nhất tôi qua đêm cùng một người đàn ông mà không làm chuyện đó.
   Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy hài lòng, cảm thấy được yêu. Phải chăng anh đã chinh phục được trái tim tôi?
   Anh là người tình lí tưởng tối hôm đó. Đến sáng hôm sau, anh chứng minh là làm việc cùng anh cũng dễ chịu như vậy.
   Tôi đột nhiên nói đến kế hoạch bán hàng của chúng tôi lúc sáu giờ sáng sau khi đã tặng anh một đêm mất ngủ. Anh phản ứng rất nhanh. Anh giục tôi dậy và ra khỏi phòng anh trong mười năm phút. Anh chở tôi về và chúng tôi mua nguyên liệu trên đường về.
   Chúng tôi quay lại phòng kí túc của tôi vào lúc sáu giờ ba mươi. Mọi thứ đã sẵn sàng.
   Cuộc phiêu lưu đầu tiên của tôi và anh bắt đầu.
   Mà đằng nào thì tôi cũng phải giới thiệu anh với các bạn cùng phòng tôi.
   Đặc biệt là Kim.
...

   Kim hét ầm lên khi tôi bước vào.
"Cục Bông, cậu đã đi đâu cả đêm thế? Tại sao cậu không nghe điện thoại? Cậu quên ...?"
   Anh theo vào ngay sau đó và chặn họng Kim.
"Đây là tất cả mọi thứ em cần."  Anh nhấc túi lên. " Và anh xin lỗi về mấy cuộc gọi nhỡ. Anh chuyển điện thoại bạn em sang chế độ im lặng. Nhạc chuông ấy ... nghe dở lắm."
Kiểu nói dối đó chả lòe được ai cả. Kim nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi đành giới thiệu với Kim.
  "Kim, đây là anh gọi điện cho mình năm ngày trước và cũng là người đưa mình đi xem phim tối hôm kia."
Anh nói tiếp.
"Anh cũng đến từ cùng một thành phố với em. Anh cũng học ở trường cấp ba em đã học."
Tôi cũng ngạc nhiên không kém gì Kim.
"Này, sao anh biết thế?"
"Facebook."
Mặt Kim ngày càng có vẻ nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
"Được rồi, bây giờ bắt đầu nấu đi..."
Anh mở hết các túi ra...

   Ba chúng tôi nấu nướng xong lúc bảy rưỡi. Và khách hàng bắt đầu gọi điện. Kim ở trong phòng lo bánh mì còn tôi và anh đi giao. Tất cả khách hàng chỉ quanh quẩn trong trường hoặc khu gần đó. Lúc đầu thì anh chưa quen khu vực quanh đây và gọi điện hỏi đường liên tục. Nhưng chỉ đến gần cuối buổi là anh đã thạo đường.

   Tất cả kết thúc lúc hơn chín rưỡi và chúng tôi bán được hơn ba mươi cái.

Anh đã giúp chúng tôi rất nhiều. Vì thế chúng tôi nhờ anh quay lại vào sáng mai.
"Tất nhiên" Anh cười. "Anh thích bất kì công việc nào kiếm ra tiền."

Kim chuẩn bị ba cái bánh cuối cùng cho ba người chúng tôi. Rồi Kim hỏi anh.
"Nhân tiện, công việc chính của anh là gì?"
"Anh là nhà phân phối của Amway."
"Hả? Giống như kiểu đi từng nhà một, gõ cửa để giới thiệu sản phẩm à?"
"Không. Anh không phải nhân viên tiếp thị."
"Vậy kể cho em nghe công việc chính của anh là gì? Đừng nói dối nhé ..."

"...em và Cục Bông đã từng tham gia làm cái kiểu giống như của anh rồi."
   "Anh ghét nói dối. Nhất là nói dối con gái ... mà anh cũng không nghĩ Amway là công việc. Nó giống như là một trò chơi hơn."
Kim bắt đầu tập trung nghe anh nói. Tôi cũng thế.

"Anh nói tiếp đi." Kim đưa bánh cho anh.

   "Thời cấp ba và thời đại học của anh rất tẻ nhạt. Anh không tham gia hoạt động thể thao, văn nghệ gì cả. Anh cũng không đi tụ tập với bạn bè nhiều. Sở thích của anh chỉ có ở nhà đọc sách và chơi game..."
    "Rồi đến khi anh ra trường và tham gia vào Amway, anh cảm thấy như đang được nhập vai vào game anh yêu thích. Anh được tự do di chuyển khắp thành phố, gặp và nói chuyện với bất kì ai anh thích và làm mọi thứ anh muốn..."
Quả thật là độ lông bông của anh rất cao.

Kim trầm ngâm hỏi anh.
 "Nhưng làm sao anh kiếm đủ tiền từ 'trò chơi yêu thích' của anh để sống được?"
" Tất nhiên là có những thời điểm mọi thứ rất khó khăn. Nhưng bây giờ thì ổn."
"Vậy thu nhập của anh thế nào?"
"Thế anh hỏi em nhé. Thu nhập từ việc bán xúc xích của bọn em hôm nay là bao nhiêu?"
"Việc này hoàn toàn khác. Bọn em.."
"Em cứ nói đi."
"Khoảng hơn trăm hoặc trăm rưỡi."
"Vậy là được rồi. Và nếu bọn em nghiên cứu thêm nước dùng, quảng cáo và bán cho nhiều người hơn, bán lâu hơn một hai tiếng thì chả mấy bọn em sẽ kiếm được nhiều tiền. Tóm lại là bọn em cần có chiến lược tốt hơn."

Anh bắt đầu ăn phần của anh.
"Ngon thật. Em nên đi thi 'Vua đầu bếp' Kim ạ."

Kim thở dài.
   "Thôi được. Chắc hẳn anh có chiến lược kinh doanh cho anh rồi. Em chỉ hỏi thế vì em lo cho Cục Bông thôi. Người đẹp này là chuyên gia thu hút rắc rối, chắc anh cũng biết."

Mặt tôi đỏ bừng.
   "Anh biết. Em yên tâm đi. Anh sẽ cố hết sức để quan tâm đến bạn em. Anh sẽ quay lại vào sáu giờ sáng ngày mai nhé."

Bây giờ đến lượt tôi hét ầm lên.
   "Không. Anh quay lại đây vào buổi tối cho em.  Em có lớp học thêm ngoại ngữ lúc sáu giờ tối. Anh sẽ chở em đi."
Cả Kim và anh đều giật mình. Tôi đưa chìa khóa xe của tôi cho anh.

   "Đến đây lúc năm rưỡi nhé anh."
   "Được. Chào cả nhà nhé."
   "Chào anh." Tôi và Kim đáp lại.


Sau khi anh đi, tôi quay sang Kim.
"Anh ấy thế nào hả mày?"
Kim nhìn đã thoải mái hơn lúc đầu rất nhiều.
"Tao không biết. Anh ấy ... cũng được đấy."

Tôi cắn một miếng xúc xích thật to. Ngon thật!
********

Chương tiếp theo: Mùa đông kéo về


EmoticonEmoticon