Chương 6: Đầu tiên và duy nhất (phần 1)
------> vâng, đây là một chương rất dài nên cuối cùng mình đã chia ra thành hai chương <-----
**********
Mặt hồ trong công viên buổi chiều muộn nhìn thật yên bình, phẳng lặng.
Tôi ước gì cuộc đời tôi cũng yên bình được như vậy, nhưng cuộc đời chả bao giờ được như mình mơ ước.
Từ ngày cấp ba,
tôi đã biết yêu rồi. Đó là cậu bạn đẹp trai và học giỏi nhất lớp tôi.
Tình yêu thưở học trò thật tươi đẹp và trong sáng. Nhưng bố mẹ tôi phản
đối với lí do nghề nghiệp của bố mẹ cậu ta quá "tầm thường" theo như
cách nói của bố.
Chúng tôi học hết cấp ba và cậu ta đi bộ đội. Thế là hết. Xa mặt cách lòng.
Rồi đến những năm
đầu tiên tôi vào đại học và bắt đầu cuộc sống xa nhà. Tôi đã gặp anh,
người yêu cũ hay gọi điện cho tôi bây giờ. Tôi đã yêu anh với tất cả sự
yêu thương, ngưỡng mộ của một đứa con gái đang bỡ ngỡ và lạc lõng giữa
một cuộc sống mới với một người đàn ông từng trải, hiểu biết và hết lòng
chăm sóc tôi. Tôi đã tưởng như không có gì thay thế được tình yêu tôi
dành cho anh. Anh đã luôn ở bên tôi lúc vui cũng như lúc buồn. Tôi đã
trao tất cả mọi thứ cho anh...
...rồi bố mẹ tôi lại
phát hiện ra. Một lần nữa họ lại phản đối. Lí do của bố tôi là gia đình
người đó quá nghèo. Bố tôi đã xây dựng cơ nghiệp của mình từ hai bàn tay
trắng và không chấp nhận cho tôi cưới một người như thế. Bố tôi lên
tận trường tôi và lôi tôi về nhà...
...tôi bị nhốt ở nhà trong ba tháng.
...cuối cùng thì tôi đầu hàng.
Người mà tôi coi là
tình yêu thực sự của mình đã chẳng làm gì trong suốt ba tháng đó. Bạn
biết đấy, trong chuyện cổ tích mà bạn thường được nghe trước khi đi ngủ,
khi công chúa bị bắt đi và bị nhốt vào lâu đài thì đó là lúc hoàng tử
mặc áo giáp cưỡi bạch mã vượt qua mọi hiểm nguy để đến cứu nàng.
Tôi đã chờ đợi và nhận ra anh đã không đến và không hề có ý định đến cứu tôi.
Từ ngày đó tôi không còn tin vào tình yêu nữa.
Từ ngày đó tôi không còn tin vào người đàn ông nào nữa.
Không ai cả.
Không một ai cả.
Cho đến khi tôi gặp anh.
Cách nói chuyện của anh thiếu màu mè và ngắn-gọn-đến-mức-không-thể-ngắn-gọn-hơn.
Cứ trong ba câu nói chuyện thì một câu của anh sẽ làm tôi thấy vô cùng ngạc nhiên.
Cách đây mấy phút anh
vừa tuyên bố có thể giải quyết các vấn đề ngoài da của tôi thông qua
việc uống một loại thực phẩm chức năng A-B-C gì đó.
Vậy mà tôi cảm thấy tin tưởng.
Tôi cảm thấy yên tâm. Tôi cảm thấy mình được bảo vệ khi ở cạnh anh.
Anh sẽ bảo vệ tôi thế nào khi cơn bão tiếp theo đổ bộ vào cuộc đời tôi?
"Em có lạnh không? Hình như em đang run."
"Không ạ."
"Mình ngồi đây một giờ rồi. Em còn đi gia sư nữa, đúng không?"
"Vâng."
Khi anh dắt xe máy của tôi ra khỏi công viên, tôi cảm thấy tôi không thể xa anh được...
" Đi cẩn thận nhé. Anh sẽ đi bộ về siêu thị."
Tôi nói rất nhẹ nhàng và ấn chìa khóa vào tay anh.
"Lai em đi đi."
Anh lưỡng lự một giây rồi làm theo lời tôi. Anh muốn ở cạnh tôi cũng như tôi muốn ở cạnh anh vậy.
Sau khi anh dạy gia sư
xong, chúng tôi đi chơi lòng vòng trong thành phố. Đến lúc tôi nhìn đồng
hồ thì đã hơn mười một giờ tối, tôi không thể về ký túc xá được nữa
rồi.
Và anh biết điều đó.
Anh quay lại.
"Trường em đóng cửa lúc mười một giờ. Anh biết. Anh muốn em ở cùng anh đêm nay."
Anh vẫn luôn như vậy. Rất ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề. Anh muốn ở cùng em đêm nay. Không lí do lí trấu mà cũng chẳng à ơi gì.
Thành phố về đêm thưa thớt, vắng vẻ.
Anh cứ thế đi vào một ngõ nhỏ ở vùng rìa thành phố.
Vào đầu ngõ, tôi bảo anh dừng lại. Và anh dừng xe lại.
"Anh bảo anh và bạn anh ở chung với nhau. Làm sao em vào được?"
"Tối nay anh ấy phải về nhà. Nhà anh ấy ở xa đây lắm. Mẹ anh ấy đang ốm."
Tôi bắt đầu khóc.
"Sao thế em?"
"Em không phải người như anh nghĩ đâu."
"Anh chưa thực sự hiểu con người em. Nhưng anh sẽ cố gắng hiểu và sẽ yêu em bất kể em như thế nào."
"Em ... không phải ... người tốt. Anh sẽ ghét em và bỏ rơi em."
Tôi suýt nữa thì nói thêm giống như anh ấy. May là tôi kết thúc câu nói ở đó.
Anh áp tay vào mặt tôi và nâng mặt tôi lên. Ánh mắt anh lúc đó...
"Nghe anh nói. Anh sẽ luôn ở bên em. Anh tin em là người tốt."
"Thật chứ anh?"
"Ừ. Dù trước kia có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn tin em là người tốt. Đừng tự đổ lỗi cho mình."
Tôi càng khóc to hơn.
"Cho em về đi anh. Em quý anh. Em không muốn anh ... Em muốn anh là bạn em."
"Anh sẽ luôn ở bên em. Đừng lo nữa. Vào đây với anh."
Một lần nữa, tôi không thể từ chối anh được.
******
Chương tiếp theo: Đầu tiên và duy nhất (phần 2)
Mong các bạn theo dõi tiếp và đón nhận bằng mọi diễn biến tiếp theo bằng cảm xúc của riêng bạn. Đừng dùng lí trí và chuẩn mực đạo đức để phán xét các nhân vật trong chuyện. Cám ơn các bạn!
EmoticonEmoticon