Chương 7: Đầu tiên và duy nhất (phần 2)
Tôi cùng anh vào căn phòng anh thuê trọ trong ngõ.
Là một cái nhà riêng
nhưng nó giống một căn phòng hơn. Nhỏ bé, lọt thỏm giữa những căn nhà
khác bên cạnh và tường sơn loang lổ. Bên trong không có bất kì thứ gì
chứng minh là có người ở đây. Thứ duy nhất nói lên sự hiện diện của anh
và bạn anh là một cái bàn to, dài; có vài thùng carton để hàng Amway ở
trên.
Anh dẫn tôi lên căn
gác lửng phía trên. Trên đó cũng không có gì ngoài một chỗ ngủ và vài
cái túi để đựng quần áo bên cạnh. Rõ ràng chỗ này chỉ dành cho một mục
đích duy nhất: về ngủ vào buổi tối để sáng mai đi làm tiếp.
Tôi nằm xuống cạnh anh. Anh tắt đèn và nói:
"Ngủ thôi."
Làm sao tôi ngủ được với một người đàn ông nằm bên cạnh chứ?
Làm gì có chuyện anh dẫn tôi vào đây chỉ để ngủ?
Tôi lục xục một lúc.
Và anh kéo tôi lại gần rồi bắt đầu hôn tôi.
Hơi thở và hơi ấm của anh lan tỏa trên mặt tôi.
Tôi không thể kiềm chế thêm được nữa. Lúc đó chỉ còn lại hai chúng tôi trong bóng tôi. Tại sao phải xấu hổ nữa chứ?
Tôi đáp lại nụ hôn đó. Cơ thể tôi bắt đầu như bùng cháy.
Đã lâu lắm rồi ... Ngọn lửa dục vọng bắt đầu thiêu đốt từ đầu, xuống đến tim tôi và từ đó lan đi đến tận từng ngón chân tôi.
Tôi chạm tay vào chỗ
nhô lên ở quần anh. Rõ ràng anh cũng đang cảm thấy giống như tôi. Anh
vẫn tiếp tục hôn tôi. Nhưng VẪN không chịu đề nghị gì và tay chân cũng
không chịu tiến xa hơn.
Cuối cùng tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, tay tôi lần vào khóa quần anh tìm cách mở ra.
...và anh làm tôi ngạc nhiên đến tột cùng...
... khi anh ngừng hôn, giữ tay tôi lại và nói rất rõ ràng:
"Không. Kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra trước đã."
Làm sao có thể như
thế được? Tôi chưa bao giờ nghe thấy chứ đừng nói đến một người đàn ông
dụ phụ nữ vào nhà mình rồi ngăn cô ta lại khi...
Dây thần kinh của tôi
dường như tê liệt. Rồi tiếp ngay sau đó, tôi cảm thấy xấu hổ. Như kiểu
tôi mới là người dụ dỗ anh ta đi vào đây vậy.
Khó khăn lắm tôi mới thốt được môt câu.
"Đáng ghét."
Tôi đẩy anh ra, rồi quay mặt vào tường, cố tránh càng xa anh càng tốt.
Cảm giác xấu hổ và tội
lỗi xâm chiếm đầu tôi. Tôi muốn khóc, như mọi lần tôi vẫn về phòng gục
đầu vào chăn khóc, nhưng tôi đã khóc trước khi vào đây rồi.
Trong bóng tối, tôi vẫn cảm thấy anh đang nhìn tôi. Trong bao lâu? Tôi cũng không biết nữa.
Bây giờ thì mọi thứ
đã rõ ràng. Anh bẫy tôi vào đây để nghe tôi kể lại mọi chuyện trong quá
khứ. Anh muốn biết tôi thực sự là ai...
Anh sẽ chờ đến bao giờ tôi chịu kể ra thì thôi...
Tôi bắt đầu cười như con điên.
Tiếng cười mang theo tất cả nỗi cay đắng và oán hận. Dù tôi không hiểu được tôi đang oán hận ai nữa.
"Đừng cười kiểu đó trong đêm. Nghe như phim ma của Nhật ấy."
Giọng anh vẫn bình thản như mọi khi.
"Quay lại đây đi em."
Tôi quay lại.
**************
XIN LỖI CÁC BẠN,
TÔI CÓ LÍ DO CÁ NHÂN ĐỂ KHÔNG ĐĂNG ĐOẠN HỘI THOẠI NGẮN GỒM NĂM CÂU TIẾP
THEO LÊN ĐÂY. THÀNH THẬT XIN LỖI VÌ ĐÃ KHÔNG POST ĐẦY ĐỦ ĐỂ CÁC BẠN
THƯỞNG THỨC CÂU CHUYỆN MỘT CÁCH TRỌN VẸN. XIN CẢM ƠN CÁC BẠN VÌ CÁC BẠN
VẪN ĐANG ĐỌC CHUYỆN CỦA TÔI.
************
Và tôi kể hết mọi chuyện cho anh trong buổi đêm đó.
Càng kể, tôi càng thấy thoải mái hơn.
Khi anh kết thúc tiết mục tra hỏi của anh, tôi hỏi lại anh.
"Có phải anh sẽ làm ... chuyện đó ... với em phải không?"
"Đúng thế. Nhưng
không phải hôm nay. Khi nào chúng ta thực sự hiểu về nhau, khi em hiểu
tại sao quá khứ của em lại như vậy, khi ấy anh sẽ quan hệ với em."
Tôi ngồi dậy, vòng tay ôm anh và hôn anh say đắm. Phải chăng ... anh đã chinh phục được tôi?
"Không biết anh có đủ sức không? Em sợ ... có khi anh bị yếu sinh lí. Hì hì."
Tôi bắt đầu trêu anh.
" Em không biết anh nguy hiểm như thế nào đâu."
Ngay cả trong ánh sáng lờ mờ hắt từ ngoài đường vào, tôi cũng nhìn ra nụ cười nhan hiểm đó.
"À, đúng rồi. Anh đã kể về anh với người yêu cũ rồi. Anh có gần ba tháng để thực hành cơ mà."
"Ha. Nhầm to rồi em. Anh chưa hề làm ... với chị ấy."
Tôi chớp mắt. Lần này chắc là nói đùa.
"Anh đã bảo cứ đến tối là anh đón chị ấy về và ..."
"... đi ngủ cùng nhau.
Đúng thế. Anh nói 'đi ngủ cùng nhau' chứ không phải là 'quan hệ'... Tất
nhiên là có những tiết mục như hôn hít, ôm ấp. Còn tiết mục kia thì
không."
Ôi trời đất. Hai tháng ở cùng nhau và không có dù chỉ một lần sao?
Tôi chậm rãi vuốt tóc anh. Làm thế nào mà tôi gặp được người ngoài hành tinh này nhỉ?
"Được rồi. Em tin anh. Bây giờ thì ngủ thật nhé. Em mệt lắm rồi."
Tôi thiếp đi trong vòng tay anh, đầu tựa vào ngực anh.
...
Lại là tiếng mưa
rơi lộp độp bên ngoài đánh thức tôi dậy. Cả người tôi vẫn ở trong vòng
tay anh, một chân của anh vòng sang và khóa chặt hai chân tôi lại. Tôi
rúc đầu vào ngửi mùi của người anh toát lên từ dưới áo. Thật ấm áp và an
toàn. Ước gì tôi được ôm anh như thế này mãi nhỉ.
Anh mở mắt ra. Tôi liền hỏi:
"Anh ngủ ngon chứ?"
"Anh không ngủ được mấy. Em ngọ ngậy cả đêm."
"Thật ạ?"
"Ừ. Anh sợ em lại mơ
thấy ác mộng. Anh ôm em và thì thầm vào tai em thì em lại nằm yên. Nên
anh không ngủ mấy. Anh nằm nhìn em ngủ."
"Em không mơ thấy gì cả. Lâu lắm rồi em mới ngủ sướng như thế."
"Tốt. Bây giờ anh đưa em về trường nhé. Hôm nay em có bận gì không?"
Tôi há hốc mồm.
"Chết rồi. Hôm nay em và Kim sẽ bán bánh mì xúc xích ở trường."
"Dậy đi. Anh sẽ giúp một tay"
Đó là lần đầu tiên và duy nhất trong đời tôi.
_____________
Chương tiếp theo: Kế hoạch C.E.
**************
Hi vọng các bạn không quá ngạc nhiên về chương kép này. Hãy yên tâm, còn nhiều bất ngờ vẫn đang ở phía trước. :)
EmoticonEmoticon